em dám trốn tôi sao

Thông tin truyện Em Trốn Không Thoát Tay Anh Đâu. Bạn đang theo dõi truyên full Em Trốn Không Thoát Tay Anh Đâu của tác giả Khiên Mộng rất hấp dẫn và lôi cuốn. Là một truyện được giới thiệu với bạn đọc trên trang đọc truyện chữ online. Đọc truyện bạn đọc sẽ được Truyện Thiếu Soái, Phu Nhân Trốn Nữa Rồi của tác giả Hoàng Sansan - Chương 22: Nếu em dám làm sao, Vương Kì Hạo tôi sẽ hủy hoại tất cả Nếu em dám làm sao, Vương Kì Hạo tôi sẽ hủy hoại tất cả ". Chương Sau Chương Tiếp . Báo lỗi chương. Website đọc truyện online Tôi biết ơn chị Thu Trang và anh Tiến Luật đã giúp đỡ lúc khó khăn. Anh chị mời tôi đóng phim 'Chị Mười Ba', 'Đôi mắt âm dương' và một số dự án nhỏ khác. Cả 2 biết rõ nguồn nợ và tin tôi không cố tình gây thêm nợ nần nên tạo điều kiện cho đàn em đi làm". It may take some time before a video view shows up. If video views aren't showing up, try checking back later. Note that you can't see the number of video views if your video is part of a post with multiple photos and videos. Trẩu tre. 10/10/22. #176. Sugar_daddy: Con chó này ko dám lấy nick vào chửi nhau với tao phải lấy clone ah đúng rác rưởi. Tao ko những chơi bà già mày mà còn chơi cả bà ngoại mày luon đó thằng ngu. sao hỏi con đĩ điếm mẹ mày giờ còn phải đi làm ko m cứ né thế hay con đĩ lồn Rencontre Femme Sans Inscription Et Gratuit. Cơ thể cô rơi xuồng chiếc giường to lớn, dạ dày như bị đảo lộn làm cô tỉnh táo đôi chút. Hàn Băng chưa kịp xác định mình đang ở đâu thì một đôi môi lạnh băng chạm vào. Đôi mắt mông lung nhìn người đàn ông trước giác quen thuộc từ người đàn ông khiển cô cảm thấy áp lực. Là hắn, nhất định là hắn -Lãnh Hàn Phong. Cánh tay mảnh khảnh cố đẩy hắn ra nhưng vô dụng. Cô vừa định hé miệng nói thì ngay lập tức hắn nhân cơ hội thâm nhập vào. Đầu lưỡi linh hoạt thâm dò dẫn dụ cô vào trò chơi đuổi bắt cùng hắn. Bàn tay không an phận chui vào váy của cô. Hải Băng nhận ra hắn định làm gì liền dùng sức đẩy hắn ra - Đừng... - Đã quá muộn rồi! _ Ánh mắt chứa đầy dục vọng nhìn cô, tay còn lại nắm lấy hai tay cô cố định phía trên đầu. Đầu lưỡi di chuyển dần xuống phía dưới, không ngừng gặm cắn lấy chiếc cổ trắng nõn. Hắn di chuyển đến đâu đều lưu lại những kí ấn đỏ hồng. Cô gái này hắn nhất định phải chiếm được cô. Có trời mới biết lúc nhìn cô đi quyến rũ những người đàn ông khác, hắn thực sự muốn giết chết cô nhưng khi cô chủ động câu dẫn hắn thì hắn đã mất kiểm soát mất rồi. Hàn Phong tháo cravat ra buột lấy tay Hải Băng. - Anh làm gì vậy? Bỏ ra đi... Xin anh đó..._ Hải Băng nức nở cầu xin hắn. - Tôi đã từng nói đó là lần cuối cùng tôi buông tha cho Trong lòng hắn nỗi lên cảm giác thương tiếc mà hắn chưa từng có với bất kì người phụ nữ nào. Bàn tay cởi từng nút áo sơ mi của cô. Cảnh xuân trước mắt câu dẫn hắn. Làn da trắng như tuyết, mịn màng như em bé khiến hắn không kiềm được mà khen ngợi - Em rất đẹp... - Đừng... Hắn nhanh chóng cởi bỏ những thứ vướng viếu trên người cô. Cái miệng tham lam ngậm lấy nhũ hoa của cô, bàn tay kia xoa nắn bên còn lại. Tay hắn như có ma lực làm tan rã lý trí của cô. Thân thể Hải Băng run rẫy không ngừng vặn vẹo. Cảm giác khó chịu này rốt cuộc là gì tại sao lại như thế. Tay hắn di chuyển xuống phía dưới khẽ thâm dò vùng đất nhạy cảm của cô. Hải Băng không chịu nỗi sự hành hạ của hắn, cơ thể căng cứng lên - A... Đừng... Xi... Xin anh..._Hải Băng rên rĩ cầu xin hắn. - Bé con, mới đó đã không chịu được rồi. Như vậy thì sao?_ Hắn cho thêm một ngón tay vào. “Viện trưởng gọi tôi đến có việc gì sao?” Giọng nói của Ôn Giai Kỳ rất lạnh lùng, ánh mắt đó quét qua một lượt rồi nhìn thẳng về phía trước, lạnh lùng thờ ơ giống như chưa từng quen biết người này. Hoắc Hạc Hiên nheo mắt lại. Anh nhìn chằm chằm vào nữ bác sĩ vừa xuất hiện này nhưng cô đeo khẩu trang hơn lại mặc áo blouse lại càng thêm sát khí! “Maris, đây là giám đốc Hoắc và cũng chính là người bệnh nhân đã đến tìm cô vào hôm qua, bây giờ cậu ấy ở đây rồi vậy nên cô hãy mau giúp cậu ấy xem có chuyện gì xảy ra”. “Viện trưởng, tôi đã nói rồi, hôm qua tôi đã xem nhầm ca bệnh của anh ta và với y thuật của tôi thì không thể điều trị được. Vậy nên anh vẫn nên thu xếp đến khám ở bệnh viện tây y khác, nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi xin phép đi trước.” Ôn Giai Kỳ lạnh nhạt thờ ơ nói xong những lời này liền chuẩn bị xoay người rời đi. Viện trưởng “..”. Trợ lý Lâm Tử Khang “.” Họ còn chưa kịp phản ứng xem có chuyện gì đã xảy ra thì có một bóng người lao ra từ phía sau họ, sau đó khi tất cả mọi người vẫn chưa thể nhìn rõ ràng tình hình lúc này thì anh đã nắm lấy tay cổ tay của Ôn Giai Kỳ rồi đập người cô vào cửa Cầm” một cái và đóng sập cửa lại. Chết tiệt! Ôn Giai Kỳ bị đau lưng đến mức hai mắt tối sầm lại. Viện trưởng và Lâm Tử Khang đều sững sờ tại chỗ! “Ôn Giai Kỳ! Em đang chơi tôi phải không? Vậy được, tôi sẽ chơi cùng với em!” Người đàn ông đã hoàn toàn bị kích động và trở nên tức giận, gương mặt đầy hung dữ và dùng đôi mắt đỏ như máu nhìn chằm chằm vào cô giống như một con dã thú điên cuồng, anh xé rách khẩu trang của cô ra, năm ngón tay siết lấy cổ của cô! Gương mặt nhỏ của cô dần lộ ra. Đó là khuôn mặt hoàn toàn khác so với năm năm trước, năm năm trước cô vẫn còn non nớt, ngây thơ và khờ khạo nhưng bây giờ tuy nét mặt của cô không thay đổi nhưng đã mất đi sự thuần khiết và ngây thơ của ngày xưa thay vào đó là sự lãnh đạm vô cùng. Ví dụ như ngay lúc này cho dù Hoắc Hạc Hiện có bóp cô thì ở trong đôi mắt nước xinh đẹp kia cũng không nhìn ra là cô đang sợ hãi. Nếu có thì chỉ là sự khinh bỉ và thờ ở đối với anh mà thôi. Hoắc Hạc Hiên sững sờ. “Anh làm đi… anh có bản lĩnh thì bóp chết tôi đi, dù sao thì tôi cũng đã chết một lần rồi nên cũng không sợ chết lần thứ hai đầu, Hoắc Hạc Hiên, tôi nói cho anh biết nếu như hôm nay anh không giết chết tôi thì một ngày nào đó… anh sẽ chết trong tay tôi!” Trong phút chốc, bàn tay của người đàn ông lại nổi lên đầy gân xanh! “Giám đốc Hoắc, anh làm gì vậy? Anh bị điện sao? Cô ấy là vợ anh, anh mau buông tay ra đi!” Cũng may là lúc này trợ lí Lâm Tử Khang đã hoàn hồn trở lại, khi nhìn thấy cảnh này anh ta vội vàng chạy tới nắm lấy cổ tay của sếp giật mạnh ra. Ôn Giai Kỳ được cứu liền thở dài một cái, từ trên cửa trượt xuống giống như cá gặp nước, ôm ngực thở hồng hộc. Đúng là súc sinh mà! Có lẽ là phải mất vài phút sau khi trải qua sự khốc liệt này mà bầu không khí trong văn phòng đột nhiên dịu đi một cách kỳ lạ. “Được thôi, Ôn Giai Kỳ, tôi cho em một cơ hội, em hãy thành thật mà nói cho tôi biết rốt cuộc năm năm trước đã xảy ra chuyện gì? Tại sao em vẫn còn sống? Còn hai đứa trẻ thì sao? Em đã đưa chúng đi đâu rồi? Hay là bây giờ vẫn sống cùng với em? Ôn Giai Kỳ, nếu hôm nay em không nói ra thì đừng mong có thể bước chân ra khỏi cửa” Trong phòng làm việc rất yên tĩnh nhưng sát khí trên người của Hoắc Hạc Hiện vẫn rất nặng nề. Đứng trước người phụ nữ này, trong đầu anh chỉ nghĩ đến cảnh tượng năm đó và bản thân vẫn luôn vì chuyện năm đó mà tự trách và vô cùng hối hận. Sau đó anh cố gắng làm mọi cách để đối xử tốt với đứa trẻ còn sống và không đề cập đến chuyện tình cảm với người phụ nữ khác cũng như chuyện tái hôn. Anh cảm thấy bản thân giống như một kẻ ngốc, chỉ hận không thể giết người phụ nữ này trong vài phút. Hoắc Hạc Hiên anh từ trước đến giờ chưa bao giờ bị một vố đau như thế! “Tại sao tôi vẫn sống sao? Sao vậy? Tôi còn sống, giám đốc Hoắc không vui sao? Vậy thì thật xin lỗi anh, Ôn Giai Kỳ tôi chưa bao giờ mắc nợ anh, kết hôn với anh rồi sinh ba đứa con cho anh thì thôi đi, anh vô tội vậy tôi sai cái gì chứ? Đều là hôn nhân sắp đặt, anh cứ việc đi khoe khoang về hôn nhân tự do đi. Sao nào, tôi sống đi chết lại để sinh con cho anh vậy mà đến quyền được sống cũng không có sao?” “Em…” Những lời nói độc ác này đã gần như giết chết sát khí của người đàn ông khiến anh không thể nói thêm gì. Ôn Giai Kỳ thấy vậy liền nói tiếp, giọng điệu càng thêm giễu cợt “Hơn nữa, lúc tôi giả chết chẳng phải là đã hoàn thanh tâm nguyện tình yêu lớn của anh sao? Anh vẫn luôn miệng nói người anh yêu là Cố Cẩn Mại và người anh muốn lấy nhất cũng là cô ta, vậy thì tôi để anh mất vợ cho anh cưới cô ta không phải là tốt hơn sao?” … Vài giây sau Hoắc Hạc Hiên nhìn chằm chằm vào người phụ nữ, cảm giác này hoàn toàn không quen thuộc chút nào. Người phụ nữ này từ lúc nào miệng lưỡi trở nên sắc bén như vậy? Còn độc ác và sắc nhọn như dao vậy, cô của bây giờ đã không còn là bộ dạng ngốc nghếch như năm đó nữa rồi. Nếu như anh nhớ không nhầm thì ngày trước lúc cô nhìn thấy anh còn không dám ngẩng đầu lên. Sắc mặt của Hoắc Hạc Hiên tái mét đi! Ngôn Tình Nguồn sưu tầm 40,700 Đang cập nhật 031239 31/12/2022 Bạn đang đọc truyện Vợ Yêu Đem Con Bỏ Trốn Em Dám Sao của tác giả 309. Ôn Giai Kỳ nghe được thì lập tức kích động đến mức ôm bụng lớn chạy xuống mà điều khiến cho sắc mặt cô tái đi chính là khi cô đi đến đầu bậc thang, cái nhìn xuống thì thấy trong trong phòng khách phía dưới, ngoại trừ người đàn ông có ngày đêm mong nhớ thì ở bên cạnh anh còn một người phụ nữ khác."Hoắc Hạc Hiên, mày có ý gì? Tạo bảo mày về chờ con chào đời, mày lại dẫn người phụ nữ này về có ý gì?"Hoắc Hạc HiênHoắc Hạc Hiên là ba của đứa mà từ khi kết hôn đến nay, cô và anh chỉ gặp nhau vỏn vẹn một lần, chính là đêm kết hôn đó. Sau đó, anh rời đi, không gặp anh nữa."Cục cưng, mẹ biết ba con không thích mẹ, nhưng mà không sao, chỉ cần ba con có thể đến đây xem lúc con chào đời thì mẹ đã vui rồi."Khóe mắt của Ôn Giai Kỳ hiện lên nước mắt, cô khẽ vuốt phần bụng nhô lên cao của mình. Trên gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp trắng nõn đều là niềm vui khó mà kiềm yêu thích những truyện cùng thể loại, bạn có thể đọc thêm Tù Yêu hoặc Ép Khô Nam Phụ Vậy anh ta còn trả đứa con trai này cho cô ấy không? Ôn Giai Kỳ nóng lòng giống như là ổ kiến trên đống lửa, không có cách nào hết, cuối cùng cô chỉ có thể mang theo con gái nhanh chóng đi theo, định là chuyện đến đâu hay đến đó. Trong lúc cần thiết, để ý xem có thể nhân lúc đám người đó không chú ý, đưa con rời đi. Nhưng sau khi cô mang theo con gái đến sau, con trai bị bế đi lúc trước, đã bị mấy bác sĩ đem đến phòng khám, cũng không có bất cứ vấn đề gì, ông giáo sư đó lại trực tiếp đưa thằng bé mang đi kiểm tra. “Đợi chút! Bác sĩ, xin lỗi bác sĩ nhé, cháu nhà tôi nó không sao đầu, không cần đi kiểm tra” . Ôn Giai Kỳ đúng là lo lắng quá rồi, loại phòng kiểm tra với loại hình phong kín như vậy, trẻ con sao có thể tùy ý kiểm tra được? Con trai của cô cũng có bệnh gì đâu, đi vào e rằng thằng bé sẽ rất sợ. Nhưng mà giáo sư này nhìn cô một cái, lại coi như cô là không khí. “Cô là ai?” “Hả? Tôi... Tôi là bảo mẫu của đứa trẻ này, mới được mời về” Ôn Giai Kỳ có chút hổ thẹn mà trả lời. “Hóa ra là mới đến, vậy cô không biết nguyên nhân mà ông Hoắc mời cô về để đưa đứa trẻ này tới đây phải không? Đứa trẻ này, từ bé đã ở trong bệnh viện này trưởng thành, được rồi, tôi chỉ nói như vậy với cô thôi, cô đợi ở bên cạnh đi, Advertisement bây giờ tôi đưa cậu bé vào kiểm tra” Sau đó ông giáo sư này vốn dĩ không quan tâm đến sự phản đối của Ôn Giai Kỳ, trực tiếp bảo trợ lý ôm đứa nhỏ vào phòng kiểm tra. Ôn Giai Kỳ "..” Không đúng, đây không phải là cậu chủ nhỏ Hoắc mà ông ta vừa nói, đây là Mặc Hi con trai của cô ấy. Ôn Giai Kỳ vừa tức vừa nóng nảy, muốn đi qua giải thích lại, nhưng lúc này, đứa nhỏ được đưa đi nằm trên bàn kiểm tra, kết quả trên máy tính bên ngoài đã bắt đầu dần dần xuất hiện. “Môn vị là không được đóng mở tốt, còn xuất hiện sưng nề, là những vấn đề gần đây mới xảy ra?” “Có lẽ đó lại là một vấn đề do thức ăn, trời ôi, đứa trẻ này” Sau khi giáo sư và trợ lý của ông nhìn thấy hình ảnh được hiển thị ở trên, ông bắt đầu đau lòng mà thảo luận. Ôn Giai Kỳ nghe được, nhất thời đầu óc lại là một tiếng “ong ong...” Môn vị không đóng lại sao? Làm thế nào điều này có thể xảy ra, Mặc Hi của cô vẫn khỏe mạnh khỏe mạnh, vì sao môn vị không đóng lại? Cô trước đây chưa bao giờ phát hiện thằng bé bị như vậy. Cô lập tức giống như rơi vào trong hầm bằng, một trận sợ hãi thật lớn dâng lên, một giây sau, cô cuối cùng cũng không quan tâm gì nữa, giống như người điên, nhào tới liên tiến tới trước bàn máy tính giữa hai vị bác sĩ này. “Điều này là không thể, làm sao mà môn vị của thằng bé lại đóng không được, điều này là không thể nào” “Cô bảo mẫu này, làm sao điều này lại không thể? Cậu chủ nhỏ nhà các ngươi, vẫn luôn có vấn đề này, không chỉ như vậy, cậu bé còn có ruột non ngắn hơn người khác, chức năng thận cũng không giống người khác phát triển hoàn toàn, những thứ này, chủ nhân của cô cũng chưa từng nói với cô sao?” Giáo sư thấy cô phủ nhận ở đó như một người thần kinh, tức giận đến nỗi cô gõ thẳng vào màn hình máy tính ở đó! Ôn Giai Kỳ cuối cùng cũng không nói gì nữa. eyJpdiI6IlBPd0RSNUFBQkpJeTd3emV1VVdRY0E9PSIsInZhbHVlIjoiQkJaczZ4aHhKNytkSzhIeFdCS04xbEdsTStHdVUzWmtoSnhONXNZbEFabjEyRTc2akx3QmZSK1wvMmw2UnZqampHM2F0OHVwMjJIYVgwY3Q2d1huU3BuUnBqMXNDeitjM1d4cjZPakd3QzFrNlpEQm5jMlFPajBnMDFxanA2MDZDeEJXSWszVUdOWTRLR0hpbVZzRUNnckMzbkxPdXl3b3VMcDd4S0V5UlwveXpjUjFkTDNFOTVka0JpZ3dWS1Z5NlFcL3p3cEg2dlRza3M2YnpyRWdYRXRxT042T0dpRjQ0c1REVzlTUGRoK1V0dkJQT1FwMjJvNTViWEVcL0ZzZFlkOUJlU0VVZHJzRUhXSXRuMzZBRzE5bTljKzlXYzFJMWh5WEszbklsT2ZqWlViRTJvaWhuaWh3SVwvWjhkYnBjUTYwSHJzVkt4ZWlzOTF5SWdmM3lSZWpnaTJmNXAzd1lYM2xqeHdFejhoMmxFaWFaRUFRN2FMRDM3T25DdlJPcWx6RmczWVRMTkZUUHdSa2czTEE5VDNPbk5mbUR5TDNna3lmTEJQdEJydjhTZzBlTGVReHRjNEdVME96MXBTc211VGF2UzZlWUY2MStoR253YXp5SFo5aVFsc1JnYzJVdm1yWkUwdU1Pa3pid0RuOGJWdXZyUW83MnN3Mm8wNEFpMnJFRVF5T1N0NFo1a2tOVHp2N0VZeXl2QUhja05jb1ZDQ0pPYU5XV2xtNDFhOW5GMlM5R2hwVlwvNjB3YmgrTGhxejJZIiwibWFjIjoiOTUzZmE4ZGYzMTIzZmNkODU2ZGMxYWM2NWNlYjg3OTZlNWU2ZGZiZTUwYzUxNmVkMWY5NGY3Nzk1YTQ1OWRlYiJ9eyJpdiI6Im9oTUpTM2NRQ1RzZDhrdmlvU2RtbUE9PSIsInZhbHVlIjoiNmxrTm9LbHZMbG9mUWhwTlRsNjdrTHAxYlg2QVRhR1FONUNPc2RjZkVtU1JSXC91eXVPcDlZSHZNQ3A5TDI5NEF6NFBvVXpnZGcwVkNHWmZVUldxK1JKcGhsUCtDOWZkalFyUXRhWW5iWnpZbXA0VFZuZWNJdnRvakE1am9BSzRJT0M3Y3JzNkhmMmNwSW9BaWt3Qm9YTG5HWFBwNDUwcFRjZnplZWtkUVVBa1hcL0NIdjhaWlcrRk15aDRIS0NqZVp4QytJbDhSZTZzaHZDOThuY3kxNVB3PT0iLCJtYWMiOiJlMDNhOTUzYTdkNWE1YjBlNDRiZTkwZDBhOTEyMTU1OTA0NTkwODllZDQ5MTI1NTgwMzUzNDM4Mzc4ZDQ3MjIzIn0=eyJpdiI6IklQM1ExWlloNFU0ZFRRRmhBN2tyVnc9PSIsInZhbHVlIjoiT1RGVklUK2I5dkl4WDBuSGV4Sm5YQjdyekZ4XC96ZTViMFBWQXN0XC9VcWZTMis1QmlqRURxdG1nNU4yTEJPOGlYY09SZW4rbWt4c0hLbnhFUVczQjRXUnp2RUtPUkcrdDNSaytBZHR2OE1cLzIxbTRNUzNnM0ZrRVdnWUtrWmlCbWVlVXVLQWVMMGtsXC9USkt4OE1FcHhOMnlyZ2RDWmZvUnVRTit0TllyVkdtZmJSWUdPamYwM1wvbFM0TFgweWpkcWNwV1lVVkFxRThWREFUVXA2VjhsMmlNTExoYXp3MWdcL0tCTHJvMXVBcnZcL3A1Y3dNZzB6dTg5NUczOVwvaHBZTGx0RHVyRitZYmR4ckRvbG9vVG92U2tCUT09IiwibWFjIjoiZWYwM2JhMmQ4OWQ2MjU4MTA4MjNlOWM1MmE2ODczZjM0ZGRiMzdjNWRkYTZjYzljZjdkZDM3YTQwYjcxZDMyNyJ9eyJpdiI6IlVQSnA3OFVWTEliZllTajJmdXJEbGc9PSIsInZhbHVlIjoidVpIcWVpSnIwUWQ0bWtQQ2tVZ28rWnhSQk41OWNuSWtEUHpmSm5vZzZkXC9NWUR4SVdxY0MxaGNlWUNaN0VKTVB0WW5UQmlQRHJMdmVsTVRjK3ZhMmt2NG9CUGtxTFN2Sk01WmpXUGVDYUx4VDNna1JSR1lTa2RaMjBVdzNrUzVjOEdVVVhXNGNNWGJ4RDJDdlRHM1dDXC9iOTI1cHZCK1JpdEJUUVVtcCtMRXhLWGVjZ3ZxYithXC9ydmNMeXpkclRyaUNzYUg5RWJ1XC82eEhmU2R4N3RkSkpXT2hIXC96Y2xYb3pucXlXTk5zTVk4RWorcUtZM0dsM2dGMGlHc0Joc1wvMVM0bkhaNkJJUmUwUDRvRUZYaW5RS2VlcGtSOHN1ejdsM01nXC93T2Y4RkhqSmVONGNEY2VtQ2ltcTRmbW5YVm9Zc2VMb1pKRWMrSUxhN3dMU3kxNDhtVFwvSWJReHNqM0lKVVV6bTFmclwvSnJZRVNcLzEzOEFnTkYzQ1dQWG5HYjBVdk1zaUZGVEMwaFlWXC9YaTJKdU93WklWVktNNzBvN2lodFdCWFFlZ01XSUk4VUpSXC91QTRjaUIzVUxjcW43cFwvU0xxTnpyaFpMRU5sSTZcL2x2Y1dxemh5NTJnS2s5U1E0OHJUcloxajQ2NXczMFJjQ0hkR2FmS1NqNVZ4eEtNTTJkVTNvOFRxZndqMzhNQnpsSTdUM1Y3dzY4ODFnc2RkV2QxZUVON3JJek9iUGhGK3dQQ1JNRzhzUTZqUVdiaG8xa2xrVlJ0b3VSV1BhU3FLRDdWN0Qya3dVdVRtNW1kN0ZJUlhMaGJNNlgrdUJ5RWkwS1NjMzZ0b1RnenJcL080SlRwXC9kSWxsY1ZDQnFaXC9xSGIrTXlQakJMREh5eFBvdkhnNllUNVZRM0xxRXhKeGNSZmw5R0ZPeUJvc1hCOERcL1hONEJudVwvNGlBUHFIamFaQXZzZGxMUWdCQT09IiwibWFjIjoiZmNiYzMzMTM2YjhhY2YwNzU4NWY1N2JkMzVjNWJkYzIwMmJjMmYwZGQ4YjkxZDkzMTEyN2JiMjUyODc5OGNiNCJ9eyJpdiI6IkN6UXJYU1VBNGd1T1MxOGNwWnlNXC9nPT0iLCJ2YWx1ZSI6Im5jaHJEVWRxK1piMUl0Umc3YjRCWXFjWXVrcjN0OGlLT0FkZlVzSFIxbzhRSVNnTmFFSkNoZTNxT3d5NjN3U2lSUlRwUmhpUlJuSVVZNUZFWUdFSU8wYUc3Um9abjd1dVNvcENpekRybEszdDRTVHpuOVJud09VcXV3bmM5N3IzVVdDbzBEdlhHKzRDMlIzQ0NPWHFLcExSWGJVNmRzeEt4UUtJekdDRXZFZW1KRXFBbGF3XC9uQVhpcGhoTGJYRVk2N0d0U2JyeEs5S1dSQUJ1ZWFEV3NyUTV1VmpNdzFjcUZIYU4rcm1jRjUrWXFFazVhS3k2cE1va0tcL2RnYlFEXC94WUZtelprYUpiVHRTdUQrRGRyeDE2c1RPUVNHTDhOK0x5Y1hLXC9wZTJrbTBVQVhqSTYwNEtrTkZsdHg0NklLTTdaQmY1dGx1Z0RXbVdBVndMeFp6MzBwWld5VWhcL1g4TVRTaWtZSWRTTzVONWQwQlVlNERwaTBzNlJXdFBKc2xPTGxaMERvTTdhcUZGOXpxRm5cL0dXRUE9PSIsIm1hYyI6IjRmNWMxNTQ3NzMwZGU2ZTRmODUwMTVhODZmNzBlZjc5OGIxOTEzNjJlYmVkOWUxMDNkZTE2NjYyZDQxNjY5Y2QifQ==eyJpdiI6Imtzd01lOWRXR0xsODJIUWhSdFZmNWc9PSIsInZhbHVlIjoiMk5nZjk5dW4xYnB6Vm1yYmJXQUZ2MVZKVStGVmRwbXQ4ZnBlTm0xNFowb0NOWXNzbG9WTFZLMU5HYmN6REVwaE5XUVpJQkJQaUh5TFZMeEMxSVFxdEtDekFiNERNakZQQjdrRkh4eVFaeUNyZVRCZlVFRDJIUUQzSUJibGlzNThxcWlZYmpUWUdEaUhkeWZ3Vm54SzMyVjg5NGpNNms0YkdoMzE2bFwvTTNodDJZVVJiMEYxOGc4ZVJITGJBOGROZnJIcUV2d3ZFNTFtVGwzbDhSU3o5dGtOTExFME5ZMVF4eW1WSjZHc3dhdXFhQnBSUXIxOUs2WGtlMXFFQ3lWYmk5MTZ3UVZYZ0NvVmxQWW9jRUlKM0d5MCtRV1laQ2NERnRueG45VkpJQlJDeFJ0MmxjbHBcL2RuVzBPRXRaTUo5RG9nc1JzeStGY1VJRktXVEdBM1dCWUdZSGtubFRsVVZ3aVwvZ29SXC84RkRUUTNhWEhYTVlaUUUyaHVsemNBYXF0Q0duTmsyOE5nY0Z3T2dCTjZVcjBQNVRkNXJtbnVPZTNzd2tVZFlBaWkrK3VWRjV4UU9YeCtFVUtEWFVLcEhocjZHMGQzemNMK3JEMnRSaGpaWkNZcnVhZHQwNFMxVDBMa0RPV3NPdmJhXC9MdGVrOVgwUnV4U0JVajJydWVRdFFxZ2p2MUFXUnBtNm9FXC9qcExlYVU4YVk5ckRoNU1YbWJ4alhvUVdWMmZaVlFUaWwrc0ZTekVoUEZDN0tFXC9BQ29wcyIsIm1hYyI6IjVmMjVmOGE2ZDE5YWM4ZjNiZTMwNTI0ZTZlYzFlMWU4ODYzODk3YjQxMTgyODNlZTY5ZGM2ZjM2MTFmNmUzMzMifQ==eyJpdiI6IndxeFU3dVZjdVhRVVNINkRONytwMkE9PSIsInZhbHVlIjoiRUIwXC9jUE1aMTVMK0xPblJ2cDdMaDZFb1FGamRrbXd4SFVnblwvUzAxMHFybnJidUNkXC9WZ0dIdzNYSmZ4RGM1V3BaV3RKQzk5UVJaMFNFNkVYeDVoVk11TVZFSFwvWXVLWndrU3JlMkZRMmZTVks4bEdMajNueXVkUzZtM2cxRDJDSk4xcEdaNDYyc3pXU0ZrempUU0d1TzRUTnVERXRDZUxXYXJjMkJqOVdHdz0iLCJtYWMiOiI1ZWRmNmQyYjIxOGI3ODI4NDVlZmRiM2YwYmY1NjNlY2VkNjNiY2JkNzJkZWIzNGM0YTlkYTA1ZDE2YWVlOTQ5In0=eyJpdiI6IkpCZUNvczJndjFobjkwM1pNZkU0TFE9PSIsInZhbHVlIjoiMkxycXcrU0N6dEtWOVlWSTlJZ3c1Y3pyZVFiOE9jTkllV3dPTk1heVVlbWF6Q3lTQXF0TVdsXC9EU1dlclwvYnZMVDlTcDVuQTdGY0U2dlNzZGFLeFlYc1dTVUphMkRRcHJaNWxXeXlxd0Q3clwvNEZPZkU3TWRQZ3BmTm92bmx3S3d2SXBDV0dSUGxhb2JnMVNJbkowaktKa3UyY2tmRTBSelFFSGkwM1pIZjF2cXBtcGRweldaT3F1cEkxUFNDcytRRGZXXC9TWm9WOWZHU2lpZ01FbmlGNWpTSGppaUp2MHlMRHFmQ1pnUHNob3RuRnJLNDE0WVFFNFByeU9SckxscUIiLCJtYWMiOiJhNWYzYjhmNzlhZTIyNGFiODhhZjllYjBkNzMyMDhkNzgzZTJkNzYzOTM4OGY1Y2RhMTM5NjNkZGIzNGEyNjg2In0=eyJpdiI6IlhNNkwrQTBRZm5yOEFtM28wUXZHUmc9PSIsInZhbHVlIjoiVSs3d2h1eTlwOGF4MFZjUmpFTUtRSnZGS0xYRzY2Nnl6TEw2Y0xOV2RxQjVBeTloZWxPZW1yc0x5aEpTbHl1b2lGb2FIdUxWMHZwXC9YVVEySHJVY200dFV6b2dMSUFQNjN1TlRLZk5PUGxkbEFybkdWbklxWkFmb1RVU2RrQ2owOVNkNlJNUE05WThlSlJ0c3RkZVN1YXhMbzJMODlIOEVLaU5VNFUydVRMRGx6RG5BWm5UZms3VVpHUFRXN0VzOVBOOFNjdzRMQ2FSTWE4S2t2SUh0Smc9PSIsIm1hYyI6ImQ4YzFkODBhZjg5Y2ZlNzZhYWU1ZTBhM2QwOTY5NmVhODA5MmUwZDA1NWQzOGYzZTc2ZThhZmEwZGVhOGFjNzEifQ==eyJpdiI6IkhhVWxUNU50MEJZbHRmeEhPd1R1XC9nPT0iLCJ2YWx1ZSI6IlRHell4a1BXV1p0SUV1eG5kNzhkUWs2cjlTbCs2TGF2NEFQMEZOZWNMZ0hlbVdZbENqdUFNK05wcG9za1dxTis4WUQ5eFpaajhpVW5NbE1yK21YOXh5S2NjY3J5QXdrQUJ5SnVmVTlnSXVSR1JiTE5yanM0MWZ5NFBITzhFN3BqTUQ1eGtERnY4UmtsYXR0cm5LMGlOdHhJemxrcEJJN1dcL09XeGxEdnNMc000UDkyaDFUV3FVN1ZsUXRWNytYbG5JRUVHTTJFdWpvYzdSQjFOazcrM29GUVNmYVVJZ2xyZ0czY0daSlNKNUxYNDdiaStsVXVZODVZSnB5UmcxaGVLeVIrK0pUbXJGc2NIVlpsR0dxanBwREplcXFnNjJRTWVoSkxweEdCbGZcLzVJNUVzdURnUjFMSnVKb3M5bGVOSmpsSk84M3dBQmZYb0g1ek9qMUIxb3RRNjJmdXQxUUVKUWF0T09SNVcrbDc4QnlHcG45cWZkYStaRmgzdmRzY2Q0b3hKZ0lKK3BadG5kQ1JBVVhIbVBGaW1xYWhjb0hYQVgxeHJTYUxzSWVWbG9XcE5WZlZka29EK2hOY0hKTnh3N3VCd1p4RkxRZEZvc2pnXC9FTDBuNitDa3grS1RwU0tpRVYzQTJlVVFSTmM3dFwvYmVnK0xKbWVwb1o5WnhBWFl6eVk5bEdZdjhBQzBSSHNoN3h0ZDdkSVdRUDJYbVZraWE0U25vVGlQenoyTGFZRWZCY1lFdVV4cmxEMXNWSFFZVXBJSDdPdDBSTTVhK1ViNnE3b1hidkdYSmZIdGh1N0Q2K1hNOTdzOHV4NWlsTUYybVRrMDhUV1MrOUZtR0J1VGJsN2RZYUlVWThVZzE1ZjczaW40QndNK1g0R1wvK1VXYTRac0xLaGx3TTRkUStucjNvRk15UGxRVTgrcFBaVm5zT1YiLCJtYWMiOiJlOTk5OTJhMDk5OGQ2ZWZhYjVkZTE0OTRiMTYxN2MwZmM1Y2IzY2FjYWE4MzQ5OWMzZmU3YzY5MDNhZTNmNjI3In0=eyJpdiI6IldZSnJNZkc1dTJGcXF1dTR3NlpVb1E9PSIsInZhbHVlIjoiWGJmYVwvbGZiR2R0VWdMa2U2ZXhXWHpRb2kxVDBLa3RoWGg4ZEJHajNqeVRVWnh6Q2F0RkhoK1N1eHRXS1BBVWd6dmZSZVNTMllcL29BUnpKQ2pMUGtYUXNpTHlBcGptYUc1emJjMzJSOFF6WlhQaTlmS21YYTBOTXUzaXFFXC9ydVV1UVlBSVIzYXFnMU9VVEd2SHNmeEpZczJQbDlmNFZHd2g0cHpmUkVRTVZQek5wRHdqK1NNUGJ5NDNBd3dJbVdQalpFUzZMUVF5bnVrS3orcHNaWU1PTk1VaXJxYXoxTll6dWVhSjBsMlZGTT0iLCJtYWMiOiJiM2RiNzRjNmZiMDg1NTNiOGZlMzIzMzdjNDlmMTg2MzQyZmVjZDcyZmNjYWI5MDIwNDEwZGQ5NzFhMTYxZDZkIn0=eyJpdiI6IlhiMkluRmhXdVFFTVlXcGZ5Q3J3bGc9PSIsInZhbHVlIjoiVkFOWUt2VnZXVDVWRldla0N3V0lkdFoxbHZrWklONUJJbzlwOEJqSTVEOCtKeHBITEhSQkxBZk90WG1WM1hkS0VoNGIrTVwvZWI5NWlHT2lCVmlKTjVEempSVmVzTUxjaW9aVE8rd2UyU3NVTWRBSTJsNkRtUGRSS3FlRUpJZER2MVYrNmpDbHNidHBmdklLZk01aldKU0l2NkVmZ3NmalNEV0l6Sld2NTdVUzZsSmZ4YXVQNjIwNWxwODFKd2VydkJMNFlcL1hCSGZ0MUhNMnJaNFltemZFakhJMHVtTjhFKzJhUjJINHFkaGM0K3RUQTl0bVoxc1NGTHdPVE1mbXc0QitUUGgwRGk5K1NOb2FOUW56QzREcUd0RTVmN1diRkpQdkJUbVZiZjZnYVdiZkhZSjE4ZW9BcHU3ZldQZXVscCIsIm1hYyI6ImJiZjNlODgyMmM0NzAzODkwNzg0M2QxNTgwYzI2ZThkOGQyNGY1YjI0MzAyNjNjZTFlMjcxMWQ2MTlmZDQyY2IifQ==eyJpdiI6IjYxWTVXVHRaQUpnSk9cL2F5V3oyM3JnPT0iLCJ2YWx1ZSI6IlpcL3hvRFZCOSt5TEl0dER6NFd5WTlKYUVcLzg2VkdSZitcLzFlbkloMXBzdEI4VmZqWjFPOHFYVzR4VTJ2MU54R005WVpTcWJMaVpmNmF0emVMK29DZlwvdz09IiwibWFjIjoiMjY1MmYyOGI3NWE1YmU2MTMwZjg2Nzg0MjI5N2I2ZWU0MmQ1NjFiMjg0MDc0MTk0NTQ4NThjMzNmNWIyMWE0NSJ9eyJpdiI6IlY5R3J5dWZUNUgzQWlwWW1KQjhGZnc9PSIsInZhbHVlIjoiNk1zT0o4UmZSNVNOdHZnd01USjJ1WUV1RUw0akE0N0VmaEdXVlNMWldxQWRiK2JUTzRRYXYyVGZLaEUyTHd2UFErXC8wbVpMK0JtUllnb2d0YUx3NGJiWDdVeUtrdTFyTGJYZmdZc2lFK1g3K0NyTW1uXC9mbHNybkZ4ZXlNVStBd0ZXTmVpdlpVK2VFQ3F5aWpkNXMzNHkwOGhUZ055NlRmUlM3VXpFaGZwb3JqZGJ3Q2duOGc0XC8wWFhZeEk3TmlXanB3SUlcL1NmUTQ4Z0hLaElOR044TlpwZUtPdjhzZzZtcHl2Z1hIbVg1SVU5T3JmTHFUaGg4RUtlU0JBYUNRTUYiLCJtYWMiOiJhYTk5ZTA4ZGY0MmU3ZDdmY2UwYTYwY2VkZWRlMDE2ZWNmNzhhNDg2OGEwYjE2ZGE3N2RkN2Y3MGNhYWYwMmNjIn0= Nhìn cô xị mặt xuống thu dọn quần áo mà anh phì cười. Nhìn cô đáng yêu như vậy anh lại muốn trêu đùa cô. - Nếu em không muốn về thì ở đâu cũng được. - Thật sao? - sửng sốt, vui mừng - Tôi sẽ chuyển đến ở đây với em. - Khôôông vậy tôi về nhà còn hơn. - Sao? Em không thích sống cùng tôi à. Em làm tôi buồn lắm đấy. Không, sớm muộn gì em cũng là vợ anh. Đến lúc đó sống với nhau cũng chưa muộn. - " Sống với anh ta sẽ y như sống trong địa ngục. Phải làm sao để thoát khỏi anh ta bây giờ" - Ừ. Tôi sẽ đợi đến lúc đó. Em có cần tôi giúp gì không, em vẫn còn đang mệt mà. - Có. Tôi đói lắm rồi. Anh có thể đi ra ngoài mua cho tôi đồ ăn sáng được không? - Được. Em đợi tôi một chút. Nhìn anh vừa đi xong. Cô cũng vội vàng kéo vali chuồn luôn. Bây giờ không trốn, chẳng lẽ để anh ta xách cổ mang về nhà bắt cưới chắc. Ngu gì mà chui đầu vào địa ngục. Đúng là tác hại của một đêm ngu mà, bây giờ chân tay mỏi nhừ mệt quá đi mất. Tên xấu xa đó, lần nào gặp hắn ta cũng đen đủi mà. Tức chết mình mà. Cô ra khỏi đường chính, vừa đứng bắt taxi, vừa suy nghĩ xem mình sẽ về đâu. Đang suy nghĩ miên man. Thì từ đâu có 1 chiếc xe hơi sang trọng từ đâu đi đến, tạt luôn nước trên đường vào người cô. Nhìn quần áo mình bị nước bẩn bắn vào đen sì, khiến cô tức không chịu nổi. - Tên khốn kia, đi xe kiểu gì thế? Ngươi bị mù à? Không biết đi xe thì ở nhà đi. Xí xớn đi ra đường rồi tạt nước bắn bẩn vào người ta à. Đồ chết tiệt. Cô nhìn thấy hắn ta đỗ xe dừng lại. Vừa định xông lên mắng cho hắn ta một trận nữa. Thì nhìn thấy hắn ta từ trong xe bước ra ngoài nhìn cô mỉm cười. Khiến cô đứng im tại chỗ luôn. Anh mỉm cười đi đến gần chỗ cô. - Em ra ngoài đây làm gì vậy? - À. Em ra đón anh. - Sao quần áo lại bẩn thế này? - À, tại tên điên nào đó không có mắt nên đi xe tạt nước vào em "Tên khốn nhà anh dám thừa cơ tạt nước tôi" - Thế tại sao em lại chọn chỗ gần vũng nước thế? "Tạt cho em chừa, em đừng tưởng tôi không biết em có ý định muốn trốn tôi." - Thôi anh mua đồ ăn sáng chưa? Tôi đói lắm rồi. "Phải ăn thì mới có sức chiến đấu với anh chứ" - Thế em định để quần áo bẩn thế này mà ăn à? - Thế phải làm sao bây giờ? - Em có mang theo quần áo đúng không? Vào trong xe thay đi. - Vậy cũng được. Nói xong cô lấy quần áo đi vào trong xe thay. Nhưng sao tên này cũng chui vào trong xe. - Anh đi ra. Anh ở đây thì làm sao tôi thay được. - Thì em cứ thay đi kệ tôi. Dù sao thân thể em tôi cũng nhìn hết rồi. Em không cần phải xấu hổ vậy đâu. - Tên chết tiệt. Anh muốn gì? - Đương nhiên ngồi ngắm em rồi. Trừng phạt em tội dám trốn tôi. - Được. Tôi cho anh nhìn, nhìn lác mắt anh ra. Cô bắt đầu thay quần áo, nhưng ánh mắt lại trừng lên tức giận, khi nhìn thấy tên kia cứ nhìn mình chằm chằm không chớp mắt. Vừa thay xong quần áo, cô tức giận ném luôn đám quần áo bẩn vào mặt nhưng anh chỉ mỉm cười không nói gì. Rồi lấy hộp thức ăn đưa cho cô. - Em ăn đi. - Tôi không ăn. Nhìn thấy bản mặt anh là tôi không muốn ăn nữa rồi. - Vậy em ăn muốn gì? - Ăn thịt người. - Được, anh rất sẵn lòng, vậy anh cởi quần áo ra để em ăn cho dễ nhé. - Cái tên biến thái này tôi đánh chết anh. Cô tức giận hừng hực xông vào đánh anh, nhưng lại bị anh ôm vào kèm cặp. - Em hình như thích được anh ôm lắm thì phải. - Không thèm. - Thế sao toàn tự lao vào lòng anh thế? - Tên xấu xa này. Lần này thì cô tức thật rồi, cô đang định phải kháng lại anh, nhưng vừa lao vào đã bị anh ôm chặt cứng. Môi anh áp vào môi cô hôn cuồng nhiệt. Cô giãy giụa chống lại nụ hôn say đắm của anh. Nhưng thế nào anh cũng không tha mà còn hôn điên cuồng hơn. Cô không làm gì được liền cắn mạnh vào môi anh. Chắc vì đau và hôn đã đủ nên anh mới thả cô ra. Nhìn môi anh đang chảy máu, cô vô cùng sung sướng. - Ha ha, 1-0, nghiêng về ta cho mi chết, thấy sự lợi hại của ta chưa đồ biến thái. Nhìn cô như vậy anh không biết nói gì, chỉ cười trừ, lắc đầu chịu thua cô luôn. Ngày trước không được tiếp xúc với cô, chỉ được nhìn ngắm cô từ xa thôi. Bây giờ tiếp xúc với cô, không ngờ cô lại ngây thơ, trong sáng, đáng yêu đến vậy. Anh rất vui và hạnh phúc khi có 1 người vợ như cô. Anh bất giác ôm cô vào lòng chặt hơn, mặc cho cô giãy giụa chẳng hiểu gì cả.

em dám trốn tôi sao